Chon von nằm ở mỏm cuối cùng của dãy núi 9 ngọn, được ví như 9 con rồng chầu ra biển của bán đảo Đồ Sơn, tòa lâu đài Vạn Hoa, nay là Casino Đồ Sơn, là công trình của một cô gái Hải Phòng quê mùa hồi những năm 20 của thế kỷ trước.
Huyền thoại casino
Người ta nói rằng cô gái ấy trúng xổ số Đông Dương do chính quyền thuộc Pháp phát hành. Món tiền quá lớn không biết để làm gì, cô mua đất và xây lên tòa lâu đài phong cách Âu châu thời Phục hưng đẹp đẽ này. Hoạt động từ năm 1995, casino Đồ Sơn đã để lại trong dân gian nhiều giai thoại. Một trong những giai thoại ấy mang tên Tăng Phát Bảo.
Quốc tịch Mỹ, gốc Hoa, con người tên tuổi gắn liền với một vụ buôn bán quota hàng dệt may và đang bị tạm giam này, từng tham gia hội đồng quản trị một casino tận Las Vegas trước khi là ông chủ của Casino Đồ Sơn. Vụ án quota vỡ ra cuối năm 2004, nhưng trước đó gần chục năm thì ở Hải Phòng, nếu nói ai lắm tiền, mà là lắm tiền theo nghĩa bất chính, thì người ta ví kẻ đó với Tăng Phát Bảo! Chỉ người nước ngoài mới được vào sòng bạc, bước chân của người Việt Nam dừng lại trước cánh cửa năm lần bảy lượt bảo vệ, nhưng miệng lưỡi và trí tưởng tượng của họ thì trăm đường vạn nẻo.
Nào là, nếu đánh bạc thua, casino có xe đưa về tận khách sạn, nếu đánh thắng, nhiều tiền, xe cũng đưa về tận nơi, kèm theo bảo vệ để giúp giữ tiền. Rồi thì chuyện năm 1998, có một khách du lịch không rõ từ Trung Quốc hay Hồng Kông vào đánh bài, trong một đêm, ông này thắng liên tục, từ vài chục nghìn rồi đến luôn 400.000 USD. Giám đốc khách sạn đang ngủ bỗng bị nhân viên dựng dậy để đi… ngân hàng rút tiền mặt về thanh toán vì kho tiền mặt sắp sửa hết đến nơi. Nhưng khi tiền chở về đến cửa casino, thì nhân viên thu ngân lại thở phào báo cáo sếp rằng khách đã lại thua, và tiền mặt đã trở lại két casino hết rồi! Năm 1999, một bà Việt kiều Mỹ về thăm quê hương, nhân dịp đầu xuân ra đền Bà Đế thắp hương, tiện thể vào casino đánh vài ván. Chỉ sau một ngày, bà đã bỏ túi cả trăm nghìn đô la. Bà tuyên bố nếu cứ đà này, bà sẽ mua luôn casino. Nhưng hôm sau dây đen, bà thua liền đến khi cháy túi. Casino phải đánh xe đưa bà về quê ở Thuỷ Nguyên, một huyện của Hải Phòng vốn rất nhiều Việt kiều vì nơi đây từng là cái rốn của “phong trào” vượt biên hơn hai mươi năm trước!
Nghiêm ngặt casino
Trước năm 2000, khi quốc lộ 5 mới chưa hoàn thành, việc khách nước ngoài thuê máy bay trực thăng từ Hà Nội xuống Đồ Sơn đánh bài không phải là hiếm. Hoặc từ Sài Gòn, khách chơi gọi điện để casino đưa xe ra đón tận sân bay…
Thực tế chuyện đón đưa khách đến chơi, thắng hoặc thua bạc trở về không phải là lạ, “đó đơn giản chỉ là một thứ văn hoá doanh nghiệp của chúng tôi”, ông Trần Phương An, phó tổng giám đốc người Việt Nam nói.
Ở Hải Phòng, sự cẩn mật của casino có lẽ chỉ còn kém có trại tạm giam của ngành công an. Ngay từ lối đi vào, các trạm gác đã mọc lên rải rác. Không cần đếm, cũng thấy ngay có đến ba lớp bảo vệ cho đến trước cửa kiểm soát.
Tại đây, có những tấm biển rất dễ thấy: không nhận người dưới 18 tuổi, không mang theo máy ảnh, máy quay phim, không mang theo túi xách hoặc các vật lạ. “Các ông có tính đến chuyện sòng bài bị cướp không?”, tôi hỏi. “Không loại trừ.
Nhưng các bạn biết là tội phạm ở Việt Nam chưa thể có những phương tiện hiện đại như máy bay hay tàu ngầm để có thể tấn công sòng bạc. Cộng với sự trợ giúp của công an, không lo chuyện bị cướp như kiểu trong phim Hollyood. Mười năm hoạt động, chưa có sự cố mất an ninh nào!”, ông An nói.
Đánh bạc trong casino Đồ Sơn như thế nào?
Theo Tiển Chí Kiên, người Việt gốc Hoa, công thần của casino từ ngày đầu thành lập, phần lớn các trò là slot machine – người đánh với máy. Bỏ các đồng xèng vào khe này, giật cái tay quay kia là xong. Các loại hình khác thì dùng chíp.
Chíp là những miếng nhựa tròn đặc biệt in hoa văn và có mệnh giá khác nhau. Trong casino không dùng tiền mặt, tiền phải đổi ra xèng hoặc chíp. Thắng bạc hoặc đánh không hết, khách đổi xèng, chíp để lấy lại tiền mặt. Mệnh giá lớn nhất của các đồng chíp trong casino Đồ Sơn lên đến 5.000 USD, nhỏ nhất thì chỉ 1 USD.
Không có chuyện khách sát phạt nhau, mà là khách đánh bạc với công ty. Trong căn phòng rộng có đến cả sào Bắc bộ, có tám chiếc bàn màu xanh. Đó là các môn chơi Baccarat, Black jack, Roullet, Big – Small… “Tất cả là trên nguyên tắc may mắn hoặc không may mắn. Không thể có chuyện lừa bịp ở đây”. Cầm càng các bàn chơi là chủ cái, họ là các chàng trai, cô gái người Việt Nam đang thoăn thoắt cầm những chiếc xẻng như chiếc bay của thợ nề để hót chíp. Tài năng và tay nghề của chủ cái có thể nhận biết được một phần qua cách chia bài, thu tiền của họ. “Tuyệt đối không được gian lận, không được sai hỏng.
Casino có camera theo dõi tất cả các bàn, ngoài ra, chúng tôi có các floor man là các ông người nước ngoài mặc áo đỏ ngồi trên các ghế cao kia kiểm soát”. Hơi tiếc, chúng tôi không được gặp bà Clara Chan, tổng giám đốc. Nhiều người nói rằng đó là một phụ nữ tài năng, có phong cách làm việc quyết đoán nhưng độ lượng và rất nhiều tình người. Bà chủ gốc Hoa này còn là một phụ nữ xuân sắc và rất… kén chồng.
Casino hơi vắng. Chỉ có khoảng dăm chục người châu Á trung tuổi, có vẻ như là những người gốc Việt đang chơi mấy trò Roullet, Baccarat… và làm tôi hơi ngỡ ngàng về các chương trình làm từ thiện một cách rất vô tư như tặng quà Giáng sinh cho trẻ em nghèo, tài trợ tiền tỉ cho đội bóng đá Hải Phòng và nhất là số tiền nộp thuế đến gần 30 tỉ đồng/năm của casino!